If any labor has an issue with any of the uploads please contact with me and I’ll delete it immediately. My Email: Mirepohira@gmail.com
Thanks.
Chúng tôi ghi nhận tất cả những góp ý của các bạn. Bất kì vấn đề nào liên quan đến bản quyền xin vui lòng liên hệ vào email: mirehipora@gmail.com.Chúng tôi sẽ tháo bỏ video trong thời gian sớm nhất.
Mire Lyrics chúc các bạn nghe nhạc vui vẻ
Các bạn hãy nhấn Subscribe (Nút đăng ký) để cập nhật những video mới từ kênh nhé!
VẪN – TÁO [ KARAOKE – BEAT ]
Lyrics :
Anh ngồi trên cái ghế cũ giữa phòng, bên ngoài thì trời trút nước.
Mưa đến bất chợt dù rằng trời nắng chỉ vài phút trước.
Đọc một lần thật kĩ những thứ em viết trong thời gian em còn chưa giam biệt mình vào bên kia,
Anh chưa mệt nhoài từng đêm khuya.
Từ khi liệt nhau vào danh sách những kẻ bất chợt đi qua đời mình,
Đọc tin không để lại lời bình,
Đau đớn không có thù hình,
Ta yêu nhau chỉ bằng thú tính , không để đối phương thành con thủ lĩnh và vì mưu sinh anh phải chỉn chu nỗi đau,kể cả có phải thu mình.
Anh không đủ tỉnh để có thể say, và không đủ say để ngăn mình nhớ.
Những thứ trôi qua đời anh vẫn là mặt em ở màn hình chờ,
Nếu như thở là thứ duy nhất làm cho việc này trở nên kéo dài thì thề có bất cứ ai trên cao anh sẽ không mong mình được khoẻ lại.
Nhưng chết đâu đủ hả em ?
Nó làm cho anh mệt mỏi thao thức không ngủ cả đêm.
Làm cho trái tim phủ cô đơn, chết dần chết mòn trong những rối ren.
Căn phòng của anh tối đen,Và bóng tối là một thói quen.
Anh ước có thể trói em vào cuộc đời anh như một đức tin,
Để không phải khóc những lúc giật mình, để không phải chờ đến khi bất tỉnh
Mới có thể ngủ một cách thanh thản.Bởi anh không tìm được cách nào khác,
Em giam được anh như thể chính anh không muốn mình sẽ đào thoát.
Sóng thì vẫn dào dạt
Buồn thì viết vào nhạc.
Nguồn: https://vinhtrinh.com.vn
Xem thêm bài viết khác: https://vinhtrinh.com.vn/tong-hop/
Bài hát: Vẫn
ca sĩ: Táo
Anh ngồi trên chiếc ghế cũ
giữa phòng bên ngoài
dù trời trút nước
Mưa đến bất chợt dù
rằng trời nắng
chỉ vài phút trước
Đọc một lần thật kĩ
những thứ em viết trong
thời gian em còn chưa
giam biệt mình vào bên kia
Anh chưa mệt nhoài
từng đêm khuya
Từ khi liệt nhau vào
danh sách những kẻ
bất chợt đi qua đời mình
Đọc tin không để lại lời bình
đau đớn không có thù hình
Ta yêu nhau chỉ bằng thú tính
không để đối phương
thành con thủ lĩnh
Và vì mưu sinh anh phải
chỉn chu nổi đau
kể cả có phải thu mình
Anh không đủ tỉnh để
có thể say và không đủ
say để ngăn mình nhớ
Những thứ trôi qua đời
anh vẫn là mặt em
ở màn hình chờ
Nếu như thở là thứ
duy nhất làm việc này
trở nên kéo dài
Thì thề có bất cứ ai trên
cao anh sẽ không mong
mình được khỏe lại
nhưng chết đâu đủ hả em
Nó làm cho anh mệt mỏi
thao thức không ngủ cả đêm
Làm cho trái tim phủ cô đơn
Chết dần chết mòn
trong những rối ren
Căn phòng của anh tối đen
và bóng tối là một thói quen
Anh ước có thể chối em
vào cuộc đời anh
như một đức tin
Để không phải khóc
những lúc giật mình
để không phải chờ
đến khi bất tỉnh
Mới có thể ngủ một
cách thanh thản
bởi anh không tìm
được cách nào khác
Em giam được anh như thể
chính anh không muốn
mình sẽ đào thoát
Sóng thì vẫn dào dạt
buồn thì viết vào nhạc
1. Ko phải cứ tạnh mưa thì sẽ có cầu vồng……
Cũng như là….. Ko phải cứ có 1 người hết lòng yêu thì sẽ có 1 người đáp lại……
Và….Ko phải cứ có 1 người mòn mỏi chờ đợi……. thì sẽ có 1 người trở về.
2.. Nếu buồn vì một ai đó thì hãy tự nhủ lòng rằng : tại mình yêu người ta cơ mà…
Vào đây chỉ vì muốn nghe nguyên đoạn beat 🙂
Ngày buồn nhất ắc hẳn là trông , thấy hai ta đi lối ngược nhau
Anh sinh ra đã chẳng được hoàn hảo để làm tốt thứ mình được giao
Ngày còn non dại chỉ biết làm đúng với những cách sai
Hỡi sao nàng kh ở lại
Hồi đó khờ khạo ta biết trách ai ?
Ngày mới biết yêu anh ngỡ , mình ôm lấy được cả bầu trời
Lúc em đi mới nhận ra rằng mình đã để mất
Những thứ nhỏ nhặt đã từng đẹp nhất
Của thuở đầu đời …
Mưa kia sao lại lâu rơi
1:30 sóng thì vẫn dào dạt
1:37 buồn thì viết vào nhạc
1:48 anh cũng k biết mình đang làm cái gì nữa
1:55 qua những ngày đó
1:58 có những thứ trôi qua trong cuộc đời anh
2:01 người ta đến người ta đi
2:06 người ta không để lại gì hết
2:11 vậy tại sao em lại muốn để anh lại đây với nỗi đau của anh chứ
Tao mới chia tay cô ta cô ta vào tối hôm qua
Bây giờ tao đang rất buồn
Bây giờ tao đang rất buồn
Lặng lẽ góc tối suy tư suy tư
Chỉ ở đó khóc trên cao chung cư
Và tao muốn gieo mình xuống chết cho rồi
Tao đã yêu thật nhiều
Vậy mà cớ sao cô ta chẳng hiểu
Tại lạc lối do tao hay do cuộc đời phải như thế
Cô ta như bầu trời là niềm sống của tao
Trong cuộc đời vậy mà cớ sao cô ta chẳng hiểu
Tìm người để yêu thương thật khó ai ơi
Còn tìm người để rong chơi thì quá dễ dàng
Tìm người hiểu cho ta phải tìm kiếm đâu ra
Giờ chẳng biết cô ta còn nhớ tao không
Cô ta ngủ chưa
Đêm nay trời mưa
Đêm nay vẫn ngồi chỗ cũ anh biết rằng mình vẫn chưa đủ say
Nỗi đau đầu khiến anh giật mình kể cả khi có ngủ dậy
Khói thuốc đắng cũng có thể cay
Hơi men làm anh vẫn chưa đủ gầy
Ở nơi đấy anh vẫn chờ và cố đọc lại một lần nữa thật kĩ những thứ đã chết
Đó không phải là kết
Tình chưa đến hồi kết
Vì nó còn dằn vặt anh khiến không phải thương mình
Câu chuyện vượt qua cả dự tính
Có kẻ sẽ không ưa mình
Anh ước tim anh có thể xử hình, tay anh vẫn còn giữ hình
Đốt cháy hình thì cần ngọn lửa, thuốc an thần cho người không thương
Nhưng người anh thật sự giết chính là người trong gương
Em đi ra lòng anh như một đạo lí thông thường
Gục đầu vào trong tường
Tay chân tê nên để trên giường, anh như người không xương
Anh ngồi trên cái ghế cũ giữa phòng, bên ngoài thì trời trút nước.
Mưa đến bất chợt dù rằng trời nắng chỉ vài phút trước.
Đọc một lần thật kĩ những thứ em viết trong thời gian
em còn chưa giam biệt mình vào bên kia.
Anh chưa mệt nhoài từng đêm khuya.
Từ khi liệt nhau vào danh sách
những kẻ bất chợt đi qua đời mình.
Đọc tin không để lại lời bình.
Đau đớn không có thù hình.
Ta yêu nhau chỉ bằng thú tính,
không để đối phương thành con thủ lĩnh.
Và vì mưu sinh anh phải chỉn chu nỗi đau,
kể cả có phải thu mình.
Anh không đủ tỉnh để có thể say,
và không đủ say để ngăn mình nhớ.
Những thứ trôi qua đời anh vẫn là mặt em ở màn hình chờ.
Nếu như thở là thứ duy nhất làm cho việc này trở nên kéo dài.
Thì thề có bất cứ ai trên cao anh sẽ không mong mình được khỏe lại.
Nhưng chết đâu đủ hả em ?
Nó làm cho anh mệt mỏi thao thức không ngủ cả đêm.
Làm cho trái tim phủ cô đơn, chết dần chết mòn trong những rối ren.
Căn phòng của anh tối đen.
Và bóng tối là một thói quen.
Anh ước có thể trói em vào cuộc đời anh như một đức tin.
Để không phải khóc những lúc giật mình, để không phải chờ đến khi bất tỉnh
Mới có thể ngủ một cách thanh thản.
Bởi anh không tìm được cách nào khác.
Em giam được anh như thể chính anh không muốn mình sẽ đào thoát.
Sóng thì vẫn dào dạt.
Buồn thì viết vào nhạc.
Ta chẵng còn gì để nói với nhau đâu em ơi
Có lẽ với anh giờ đây đã yêu em xong rồi
Mình chẵng còn gì ngoài tro tàn em hiểu chứ
Đừng cố ôm anh rồi e lại buông thôi… hiểu chứ?
Mình chẵng còn gì ngoài chuyện buồn
Ngoài …nỗi đau, ngoài tiếc nuối, ngoài hận thù anh đã vứt đi từ lâu
Như cách tim anh từng vụn vỡ, khi bên ai em có từng nghĩ
cho anh chỉ 1 phút thôi. Nhưng em đã hay cũng đã cố nhưng….?
Cuối tháng 7 trời đã bắt đầu đổ mưa
Nỗi nhớ e thì a vẫn không đủ chổ chứa
Ta lạc nhau giữa trời tháng 7
Gánh nặng anh mang bao bề ở trên vai này
Cơn gió đã đưa e đi xa khi anh vẫn chưa mở lời
Bản nhạc cũ e hay nghe nay anh đã thuộc lời
Em đến và em đi như một bài toán
Khiến anh lắng lo giữ em trên mọi lo toan
Anh vật lộn với nỗi nhớ em hằng ngạy
Đôi môi em đã mờ đi vết son
Có em cạnh bên anh tự hào biết mấy
Tình đôi ta nay cũng chẳng lại còn
Em xa rồi nỗi buồn tràn đầy trang giấy
anh lại xao xuyến cảm giác bồi hồi khi nhìn e chốc thoáng qua
Nhưng khi suy nghĩ lại chính anh là người gánh hậu quả
Anh chỉ có cặp loa cũ kĩ những lời hát gợi nhớ
Và 1 trái tim vụn vỡ vì em nhưng vẫn day dứt không ngờ
Liệu e có muốn cùng anh trên chuyến xe 1 lần nữa
Anh sẽ chở e về nơi lưu niệm kí ức thời còn xưa
Anh chưa bao giờ nghĩ đôi ta phải dừng lại
Anh viết lời trên nhịp beat kể những gì anh đã sai..
Anh nhớ em trong những buổi chiều gió đông
Hoài niệm mãi hình bóng em trong thơ mộng
Em ngồi trên cái ghế cũ giữa phòng, bên ngoài thì trời trút nước.
Mưa đến bất chợt dù rằng trời nắng chỉ vài phút trước.
Đọc một lần thật kĩ những thứ anh viết trong thời gian anh còn chưa giam biệt mình vào bên kia,
Em chưa mệt nhoài từng đêm khuya.
Từ khi liệt nhau vào danh sách những kẻ bất chợt đi qua đời mình,
Đọc tin không để lại lời bình,
Đau đớn không có thù hình,
Ta yêu nhau chỉ bằng thú tính , không để đối phương thành con thủ lĩnh và vì mưu sinh em phải chỉn chu nỗi đau,kể cả có phải thu mình.
Em không đủ tỉnh để có thể say, và không đủ say để ngăn mình nhớ.
Những thứ trôi qua đời em vẫn là mặt anh ở màn hình chờ,
Nếu như thở là thứ duy nhất làm cho việc này trở nên kéo dài thì thề có bất cứ ai trên cao em sẽ không mong mình được khoẻ lại.
Nhưng chết đâu đủ hả anh ?
Nó làm cho em mệt mỏi thao thức không ngủ cả đêm.
Làm cho trái tim phủ cô đơn, chết dần chết mòn trong những rối ren.
Căn phòng của em tối đen,Và bóng tối là một thói quen.
Em ước có thể trói anh vào cuộc đời em như một đức tin,
Để không phải khóc những lúc giật mình, để không phải chờ đến khi bất tỉnh
Mới có thể ngủ một cách thanh thản.Bởi em không tìm được cách nào khác,
Anh giam được em như thể chính em không muốn mình sẽ đào thoát.
Sóng thì vẫn dào dạt
Anh ngồi trên cái ghế cũ giữa phòng, bên ngoài thì trời trút nước.
Mưa đến bất chợt dù rằng trời nắng chỉ vài phút trước.
Đọc một lần thật kĩ những thứ em viết trong thời gian
em còn chưa giam biệt mình vào bên kia.
Anh chưa mệt nhoài từng đêm khuya.
Từ khi liệt nhau vào danh sách
những kẻ bất chợt đi qua đời mình.
Đọc tin không để lại lời bình.
Đau đớn không có thù hình.
Ta yêu nhau chỉ bằng thú tính,
không để đối phương thành con thủ lĩnh.
Và vì mưu sinh anh phải chỉn chu nỗi đau,
kể cả có phải thu mình.
Anh không đủ tỉnh để có thể say,
và không đủ say để ngăn mình nhớ.
Những thứ trôi qua đời anh vẫn là mặt em ở màn hình chờ.
Nếu như thở là thứ duy nhất làm cho việc này trở nên kéo dài.
Thì thề có bất cứ ai trên cao anh sẽ không mong mình được khỏe lại.
Nhưng chết đâu đủ hả em ?
Nó làm cho anh mệt mỏi thao thức không ngủ cả đêm.
Làm cho trái tim phủ cô đơn, chết dần chết mòn trong những rối ren.
Căn phòng của anh tối đen.
Và bóng tối là một thói quen.
Anh ước có thể trói em vào cuộc đời anh như một đức tin.
Để không phải khóc những lúc giật mình, để không phải chờ đến khi bất tỉnh
Mới có thể ngủ một cách thanh thản.
Bởi anh không tìm được cách nào khác.
Em giam được anh như thể chính anh không muốn mình sẽ đào thoát.
Sóng thì vẫn dào dạt.
Buồn thì viết vào nhạc.
Anh không biết mình đang làm gì nữa
Nhưng những ngày đó
Có những thứ trôi qua cuộc đời anh
Người ta đến người ta đi
Người ta không để lại gì hết
Vậy tại sao em lại muốn để lại nỗi đau ở đây chứ?
Cơn mưa vẫn đến thường ngày, rơi vào tim ngàn nỗi đau
Anh cô đơn đến nhường này, đời anh vẫn không hề đổi màu
Vẫn là anh người ở lại nhưng sao cứ mãi đón chờ ?
Bao lần anh nói yêu em rồi liệu rằng em có còn nhớ ?
Anh và em vẫn nơi đây, chỉ có yêu thương là đi mất
Đã lâu chẳng gặp, nụ cười em giờ cũng đã xa khuất
Em đừng để mai này chẳng còn nhớ gì về chuyện của mình
Em ơi ! đừng để anh rơi ở ngay phía cửa tình.
Một chút vụn vỡ, một chút tiếng lòng vẫn còn ngân nga
Một chút thương nhớ và chút đau thương dành cho anh ngày hôm qua
Yêu thương lạc mất rồi, con tim này bây giờ sẽ về đâu ?
Này em…dù có ra sao mai này anh hứa sẽ vấn nhớ về nhau
Anh đã bỏ lỡ điều gì ?
Ngay trong câu chuyện của hai ta
Đau thương trở nên nhiều đi…anh chịu thôi chẳng ai cả
Anh vẫn nhớ cơn mưa đứng bên anh chẳng phải là em
Anh biến câu chuyện của mình thành cuốn phim tình lưu vào trong đầu và xem
Anh chẳng hề từ bỏ nhưng anh cũng thể yêu được em
Anh mang cả sương gió hòa vào bầu trời này để có thể yêu được đêm
Có người may mắn nào được, con tim em khẽ gọi tên ?
Anh vẫn ch ưa hề chợp mắt em ơi…nhưng cơn mơ kia lại vội đến
Con tim này phủ bụi đầy chắc cũng đã trong nhiều năm
Nếu em có hỏi – anh sẽ trả lời “ bận với nỗi nhớ nhiều lắm “
Con đường tim em anh hay kể giờ này vẫn còn xa xăm
Chuyện mình không như dự định vậy chuyến xe tình mình em còn ghé thăm ?
Em vội rời xa…một vài lần rồi lạc mất nhau trong đêm
Có người may mắn được em yêu…trọn vẹn…bằng cả con tim
Anh chợt hoài niệm lại tuổi thanh xuân em còn sót lại trên môi
Anh yêu nhưng anh chợt biết…duyên mình chẳng hợp nên thôi
Đôi mắt lim dim với hạt châu sa vẫn đọng ở mắt
Vô tình đi ngang con hẻm nhà em với cơn gió lạnh điếu thuốc trên môi anh đã lỡ tắt
Thở hắt ra những vần câu chắc em đâu hiểu bài văn tự xự
Tự hỏi gã điên như anh sao hộp nỗi buồn vẫn ôm khư khư
Tí tách hạt mưa trên đường anh vẽ lên tường vài lời thủy bút
Anh lập kỷ lục đường duyên sỉ nhục với cái kết cục linh hồn anh chết đã quên di chúc
Còn chổ trống nào cho anh hả em ?
Sao cứ dày vò thân xác gầy gò mệt mỏi cả đêm
Em đi như chưa từng đến lại cướp của anh bài hát vẫn chưa rời môi
Trời đói khát tình, nỗi đau trá hình đã thành tâm bệnh nhưng anh đâu nói
Vẫn cứ nghệch ngoạc ánh mắt của em
Em đã khai thác bài hát vẫn thường ru anh mỗi khi mệt mỏi
Cứ thế này anh cũng chết thôi
Cơn đau thể xác nó lại đến rồi
Con lật đật ở trên ghế ngồi nhìn anh vật vã nó chỉ nhếch môi
Anh không thể thở nữa
Căn phòng vẫn cứ xoay vòng vô thường bắt buộc anh phải ở giữa
Và kết cục không thể nào khác là anh lại rơi xuống hố không đáy bật dậy rồi khóc chỉ là ảo giác khao khát cuộc tình
Đâu ngờ anh lại một mình
Nhạc hay quá ad ơi